Diêm vương phúc hắc – Vương Phi gây rối
Phan_24
Nghe xong lời này, mới vừa rồi còn cười nhẹ nhàng Mạnh bà thoáng thay đổi mặt. Khóe miệng hạ xuống, cụp mắt, ánh mắt lóe lên, bộ dáng thật là thê thảm.
“Ta biết mà, ta biết ta là một Lão Bà Tử hỏng bét, đã sớm chọc cho các ngươi ghét bỏ rồi. Ô ô ô, ta xem ta cũng không nên lưu lại nơi này chọc cho các ngươi ghét bỏ, dứt khoát trực tiếp nhảy xuống Vong Xuyên Hà, cho vừa lòng các ngươi.”
Mạnh bà nói xong, làm bộ hướng Vong Xuyên Hà chạy đi. Bên trong một lòng dạ hiểm độc rất rõ ràng, đây là nàng đang diễn trò! Lại bất đắc dĩ vẫn là nhịn không được vươn tay, kéo lại Mạnh bà căn bản chưa đi một bước nào.
Mỗ Hắc mặt khẳng khái trạng thái hy sinh, nhận lấy chén trong tay Mạnh bà, ngửa đầu một hớp đổ xuống. Sau đó cúi đầu, đầu hoàn toàn đầy mồ hôi lạnh.
Mạnh bà mắt óng ánh sáng lên, “Như thế nào như thế nào? Cảm giác gì?”
Mỗ Hắc run rẩy giơ lên ngón tay cái, muốn cố gắng nói ra một câu tán dương. Nhưng vẫn là không chịu đựng được, phịch một tiếng, ngã xuống đất miệng sùi bọt mép.
Mạnh bà nhìn thấy thảm trạng của mỗ Hắc, khoát tay vô tội lẩm bẩm nói: “Ai nha, lại thất bại. Xem ra còn phải tìm Tiểu Vũ nha đầu cùng nhau nghiên cứu a.”
Chàng tuấn vỗ tay phát ra tiếng, nhấc chân lách người. Lưu lại mỗ Hắc đáng thương, một mình ngã xuống đất co quắp.
Trận nghi thức hoan nghênh này, hạ màn bằng một bi kịch do mỗ Hắc nhận lấy.
Chương 2: Đính cá khế ước
Ngày như mọi ngày trôi qua, Địa phủ gần đây cũng không xảy ra đại sự gì, cho nên Tiểu Vũ thật sự là có chút khó chịu. Luôn muốn phản nghịch, hoặc là xảy ra sự kiện Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần.
Đáng tiếc bất đắc dĩ, sự thật thường thường sẽ không như giống như mình nghĩ mà phát triển. Tiểu Vũ nhàm chán hết sức, chỉ đành phải ngày ngày đi cầu Nại Hà nhìn xem có Quỷ Hồn nào có thể trêu cợt đùa giỡn một phen hay không.
“Đứng lại!”
Vẫy vẫy roi trong tay không biết từ đâu lấy được, Tiểu Vũ đến gần một nhóm Quỷ Hồn muốn vượt qua cầu Nại Hà để đầu thai.
Hôm nay ở nơi Địa phủ này, tên tuổi Tiểu Vũ có thể nói là như sấm bên tai. Từ Diêm Vương Lưu Quang, cho tới Quỷ Hồn mới tới, đều hiểu rõ nha đầu này thực sự lợi hại.
Kết quả là, Quỷ Hồn kia mới vừa bước lên cầu Nại Hà, trong nháy mắt cảm thấy bi kịch.
Cứng ngắc quay mặt sang, tươi cười nói: “A, Tiểu Vũ đại nhân có gì phân phó?”
Tiểu Vũ đến gần thiếu niên thchàng tú, quan sát từ trên xuống dưới tỉ mỉ, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Ta xem ngươi tuổi rất trẻ, thân thể cũng không có gì tổn hại, khí sắc xem ra cũng không có bệnh nặng. Ngươi chết thế nào?”
Nghe xong lời này, thiếu niên kia phát ra một tiếng than nhẹ, bộ mặt bi kịch nói: “Tiểu Vũ đại nhân có điều không biết rồi, ta trong lúc nhất thời khí huyết công tâm, hộc máu mà chết.”
A? Tiểu Vũ hứng thú, tiếp tục hỏi: “Chuyện gì khiến ngươi tức giận?”
Thiếu niên kia lắc đầu một cái, tâm tình có chút bi phẫn.”Ta bình thường rất thích xem manga. Từ nhỏ liền mê luyến Conan, có câu: chân tướng chỉ có một! Ta cũng nghe vô số lần. Từ nhỏ đã nghe được, hôm nay vẫn nghe được! Còn có tương đối nhiều sách Hỏa Hải Tặc, Tử Thần Naruto, thật vất vả mới nhìn ra điểm mấu chốt, kết quả khiến ta thông suốt, còn là thông suốt cả đời chưa có. Không dễ dàng thấy được kết cục, kết quả điều tra, từ tổng cộng ba cuốn, lúc này mới vẽ nên một quyển. Nội tâm ta rối rắm a, kết quả sơ ý một chút, liền tới nơi này luôn.”
Tiểu Vũ vẻ mặt cũng bi phẫn, đưa tay vỗ vỗ bả vai thiếu niên. Rất đồng tình nói: “Huynh đệ, tình cảm của ngươi, ta hiểu rất rõ! Tốt lắm, uống vong tình cchàng, mau đầu thai đi. Đời sau nói gì cũng đừng xem mấy thứ này, quá giày vò rồi.”
Ừ! Thiếu niên dùng sức gật đầu một cái, cùng Tiểu Vũ dùng sức bắt tay một cái, ngay sau đó xoay người bi tráng rời đi.
“Á, chờ một chút.” Tiểu Vũ chợt lên tiếng.
Thiếu niên quay đầu lại, không hiểu nhìn về phía Tiểu Vũ.”Còn có chuyện gì sao?”
“À, ngươi đã cũng đi đầu thai rồi, trước khi người nhà ngươi đem đốt những thứ kia đi, ngươi đưa cho ta toàn bộ chỗ manga kia.”
. . . . .
Cướp được manga, Tiểu Vũ cuối cùng cho mình tìm được chút việc vui. Lần này ngày ngày ở trong phòng, ôm một đống sách manga vui vẻ đọc.
Một ngày nào đó, vẫn đắm chìm với manga, Tiểu Vũ chợt từ trên giường bật dậy, tròng mắt sáng chói, tựa hồ lại nghĩ tới tâm tư gì. Vứt bỏ manga, thẳng tắp chạy về phía thư phòng.
Cũng không biết từ lúc nào, Tiểu Vũ vừa tiến vào thư phòng, cũng không cần chào hỏi trước. Hào hứng chạy về phía thân thể nằm trên ghế sa lon tắm ánh mặt trời, ngồi xổm người xuống, dùng sức lay Lưu Quang.
“Lão Đại! Chúng ta tới đính cá khế ước(định ra hiệp ước) thì thế nào?”
Lưu Quang khẽ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn vẻ hưng phấn dị thường của Tiểu Vũ, cong khóe môi.
“Đính cá khế ước?”
Lại nói, kể từ khi hai người từ Thiên cung trở lại, hôm nay hay là lần đầu tiên gặp mặt. Mặc dù không gặp mặt, nhưng Lưu Quang lại biết rõ ràng nhất cử nhất động của Tiểu Vũ. Biết Tiểu Miêu vẫn nhàn rỗi. Mấy ngày trước đây nghe nói đi đến cầu Nại Hà, sau lại tự giam mình trong phòng đọc sách. Mới vừa trong lòng cảm thán, thật là một tên không có lương tâm, thế nào mới vừa nghĩ như vậy, người đã chạy tới?
Tiểu Vũ đoán không được Lưu Quang giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ gì, nàng cũng không có tâm tư đi đoán hắn nghĩ những gì. Chỉ lẩm bẩm nói: “Đúng! Đính cá khế ước! Ta đem linh hồn cho ngươi, ngươi gieo xuống phù chú. Về sau này, ta nếu gặp phải nguy hiểm, chỉ cần vừa mở mắt, ngươi sẽ xuất hiện!”
A! Lưu Quang cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nói: “Làm ơn, Địa phủ này rốt cuộc ai là lão Đại? Phải là ta gặp phải nguy hiểm, ngươi liền xuất hiện mới phải chứ? Hơn nữa, ngươi bây giờ là quỷ sai Địa phủ, linh hồn ngươi đã sớm là của ta.”
Tiểu Vũ cúi mặt, nghe Lưu Quang nói rất khó chịu.
“Làm ơn được không! Ngươi cũng biết ngươi là lão Đại, đã lợi hại như vậy, ai còn là đối thủ của ngươi được đây! Ngươi còn có thể gặp phải nguy hiểm gì, điều này mà có thể xảy ra thì khác nào thiên hạ đại loạn rồi còn gì!”
Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Lưu Quang, cái miệng nhỏ nhắn không kháng nghị. Lưu Quang vô vị cho nàng nhìn chằm chằm, thậm chí trong lòng thầm nghĩ, ta xem người nào bắt nạt được người nào, xem ai sẽ không ngăn cản được mị lực của người nào.
Rốt cuộc, Tiểu Vũ thua trận. Tránh ánh mắt, cúi đầu. Nếu cứng rắn không được, chỉ có dùng mềm mỏng.
“Lão Đại, hãy cùng Tiểu Vũ đính cá khế ước nha, ngươi cũng biết Tiểu Vũ thích gây chuyện hồ nháo, hiện tại chẳng qua là tạm thời không có nhiệm vụ mà thôi, nếu về sau có nhiệm vụ rồi, ta đi ra ngoài lại không cẩn thận mất tích hoặc bị yêu quái bắt. Như vậy ta cũng hướng ngươi cầu cứu được nha!”
Lưu Quang nhíu nhíu mày, quả nhiên khí thế mềm nhũn. Hơi trách cứ: “Ngươi cũng có ý tốt sao?” Lời nói mặc dù không lưu tình, nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo cưng chiều.
Tiểu Vũ thấy hiệu quả, trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt lại nháy mắt nhìn chằm chằm Lưu Quang, vô tội cộng thêm điềm đạm đáng yêu.
“Ngươi? Thật nghĩ muốn đính cá khế ước?”
“Ừ!” Tiểu Vũ dùng sức gật đầu, ánh mắt chớp như sao.
“Ta nói rõ trước, gieo xuống phù chú, sẽ không có biện pháp giải trừ. Nếu như sau đó ngươi cảm thấy xấu xí hoặc khó coi, lại khóc nháo nói với ta muốn giải trừ, ta sẽ không để ý ngươi đâu.”
“Không sao, không sao!” Tiểu Vũ lắc đầu một cái, xấu xí chút cũng không sao, nàng lại không có đối tượng lập gia đình. Dù sao nàng nghĩ chẳng qua là hiệu quả. Nếu như thực lừa được đính cá khế ước, vậy sau này nàng chính là người cuối cùng ở bên người boss nha. Đây chính là tương đối cường lực.
Con ngươi quay vòng, Lưu Quang sâu sắc nhìn Tiểu Vũ, mím môi không nói.
“Ngươi không nên hối hận”
Một câu thì thầm tràn ra miệng, Lưu Quang chợt trở tay kéo Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ mới vừa định nói tiếp, nói tuyệt không hối hận, liền cảm giác một hồi trời long đất lở. Người tựa vào trên ghế sa lon, phía trên là gương mặt tuấn tú chàng tuấn của Lưu Quang.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lưu Quang cúi đầu. Tiểu Vũ theo bản năng nhắm mắt lại, một giây kế tiếp, một vật thể ấm áp đặt lên mắt trái nàng.
Chương 3: Lại xảy ra chuyện
Tiểu Vũ nhắm hai mắt, cảm thấy có một dòng nước ấm rót vào con mắt trái.
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng vang, Lưu Quang chợt mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng. Cửa phòng có bóng người chạy đi, đột nhiên phất tay, liền nghe một tiếng hét thảm, một người vô tội bị đánh bay ra thật là xa.
Khẽ nhếch môi ngồi dậy, đưa tay che mắt phải của mình.
Tiểu Vũ cũng ngẩng đầu lên, mở mắt phải, mắt trái mới vừa bị hôn nên vẫn nhắm thật chặt.
“Cái này? Coi như khế ước hả?”
Lưu Quang cúi đầu, nâng lên khóe miệng cười cười, không rõ giờ phút này vẻ mặt hắn ra làm sao nữa!
Tiểu Vũ đứng lên, che mắt trái, hào hứng chạy đến trước gương, hơi khẩn trương buông lỏng tay ra, khẽ mở ra mắt trái đóng chặt.
Không giống như tưởng tượng, con ngươi cũng không bị đoạt đi. Mắt vẫn là mắt, màu đen, tròn trịa sáng sáng. Đưa tay bới bới mặt mình, phát hiện cũng không có gì kỳ lạ dị thường.
Cau mày quay đầu, nhìn Lưu Quang cúi đầu ngồi vào chỗ của mình, Tiểu Vũ bất mãn hét lên: “Lão Đại! Ngươi làm cái gì a? Không phải nói sẽ khó coi, sẽ xấu xí, thế nào thứ gì cũng không có?”
Thả tay xuống, Lưu Quang ngoái đầu chăm chú nhìn đi nhìn lại vào Tiểu Vũ. Có chút bất đắc dĩ nói: “Mới vừa rồi không phải chính ngươi nói, chỉ cần ngươi gặp phải nguy hiểm nghĩ đến ta mới có hiệu quả sao. Ngươi bây giờ không có chuyện gì, dĩ nhiên không có thay đổi gì.”
Tiểu Vũ nâng miệng, không cam lòng nói: “Không được! Ai biết ngươi có lừa dối ta hay không! Không được, ngươi rõ ràng không làm, không được, không được! Ta muốn thí nghiệm, rốt cuộc như thế nào mới có thể thấy biến hóa!”
Lưu Quang ngửa ra sau tựa lên ghế salon, vén vén tóc cười nói: “Không phải đã nói, gặp nguy hiểm sẽ nghĩ đến ta! Hiện tại mặc dù không có nguy hiểm, nhưng ngươi cũng có thể nghĩ tới ta một chút a.”
Nhớ ngươi?
Tiểu Vũ trong miệng lẩm bẩm, xoay người đối mặt với gương. Nhớ ngươi? Nghĩ! Nghĩ!
Một nam nhân yêu nghiệt làm điên đảo chúng sinh, còn là một nam nhân phúc hắc giả bộ vô tội. Ta nghĩ, ta dùng sức nghĩ!
Tiểu Vũ trong đầu lặp lại hồi tưởng về Lưu Quang, chợt, con mắt trái nóng rực. Theo bản năng nhìn vào trong gương, Tiểu Vũ nhất thời giật mình há to miệng.
Màu đỏ! Biến thành màu đỏ!
Tròng mắt bị Lưu Quang hôn, mới vừa còn như mực màu đen, lúc này đã biến thành màu đỏ. Cùng với cảm giác nóng rực, càng ngày càng có vẻ yêu dị.
Kinh ngạc che miệng, quay đầu nhìn lại. Lại thấy Lưu Quang vừa đúng cũng nhìn nàng, nở nụ cười, mắt phải hồng quang bốn phía, tản ra vẻ mị hoặc không nói ra được.
“Lão Đại, ngươi!”
Tiểu Vũ kinh hãi, nàng biết Lưu Quang một khi tức giận hoặc nổi giận thì tròng mắt cũng sẽ lóe lên hồng quang. Lại không nghĩ rằng, giờ phút này nàng cùng hắn đều có một trong mắt màu đỏ?
Lưu Quang nhàn nhạt cười một tiếng, không nói tiếng nào. Hai tay thả lỏng sau ót, lại thoải mái nằm xuống.
Tiểu Vũ chạy vội đến ngồi bên cạnh hắn, định hỏi chút gì, lại nghe Lưu Quang mở miệng nói: “Trước đó ta đã nói, ngại xấu xí hoặc khó coi, ta sẽ không để ý tới ngươi!”
“Không, không phải vậy! Ta là muốn nói. . . . . .” Tiểu Vũ muốn giải thích, chỉ là Lưu Quang tựa hồ biết nàng muốn hỏi điều gì, cố ý không cho nàng cơ hội nói chuyện. Xen vào nói: “Núp ở ngoài cửa! Có chuyện gì đi vào nói đi!”
. . . . . . ?
Lời này vừa nói ra, tay cầm cửa chuyển động, có kẻ ngoan ngoãn đến gần tới hai người.
Không, chính xác mà nói, phải là hai con quỷ!
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch? Tiểu Vũ giọng nói nghi ngờ, bọn họ không phải cảm thấy rảnh rỗi đến bị khùng, đi giúp Ngưu Đầu Mã Diện câu hồn à. Hôm nay sao lại không ra ngoài làm việc?
“Nói đi, chuyện gì?”
Lưu Quang lạnh lùng ra tiếng, mới vừa rồi bị hắn đánh ra ngoài, chính là bọn họ. Tưởng rằng bọn họ cố ý núp ở ngoài cửa nghe lén, nhưng xem ra, hình như là có việc xảy ra rồi.
Tiểu Hắc Tiểu Bạch từ cửa đã cúi đầu, cho nên không nhìn được mắt của Tiểu Vũ, nếu không nhất định lại kinh ngạc không thôi. Nghe Lưu Quang hỏi, Tiểu Bạch từ trong túi tiền lấy ra một phong thư, mở miệng nói: “Là Thiên Đình truyền tới, phía trên có ấn bảo vệ Hữu Pháp, chúng ta hủy đi không được, cho nên không biết là chuyện gì.”
Lưu Quang nghe vậy, ánh mắt lóe lên, bất giác lại nhăn mày lại. Trong lòng thầm than, chỉ cần cùng Thiên Đình có quan hệ khẳng định không phải là chuyện tốt. Không biết lão đầu kia lại muốn chơi cái gì!
Đưa tay một cái, phong thư trên tay Tiểu Bạch liền rơi xuống tay hắn. Tay vừa dùng lực, màu vàng bảo vệ liền bị vỡ, mở ra xem, chân mày Lưu Quang liền nhăn sâu hơn .
Lão Đầu chết tiệt! Thật là ăn no rỗi việc! Rảnh rỗi không hưởng lại muốn lộn xộn ném việc cho hắn!
“Lão Đại? Phía trên viết cái gì?”
Tiểu Vũ nhòm đầu nhỏ, hiển nhiên đối với phong thư này sinh ra hứng thú, trực giác nói cho nàng biết, nhất định là có nhiệm vụ!
Lưu Quang vô lực nhìn nàng, thấy nàng hào hứng bừng bừng, than nhẹ một tiếng, đưa thư.
Tiểu Vũ hưng phấn nhận lấy, há mồm liền đọc to lên:
Theo Nguyệt lão báo lên, bên trong có một cây vốn không nên giao xoa tơ hồng, thế nhưng cố tình quấn quít lại với nhau. Chuông bạc vang dội không ngừng, xem ra nhân giới nhất định là xảy ra một chuyện kinh thế hãi tục. Ha ha, đứa cháu đáng yêu của ta, tiểu Quang Quang thân ái. Ta lần trước gặp nha đầu đáng yêu ngươi mang theo, xem bộ dáng tương đối linh hoạt, chuyện này, giao cho nàng đi xử lý đi!
. . . . . .
Chương 4: Nhận nhiệm vụ mới
Thiên đế lão đầu rốt cuộc muốn chơi hắn cái gì đây?
Lưu Quang ngồi ở trên ghế sa lon trầm tư, Địa phủ này từ trước đến giờ chỉ để ý Quỷ Hồn đầu thai, cùng chuyện sống chết của con người, thế nào hôm nay đến nhân duyên cũng giao do hắn làm? Kỳ quái hơn nữa chính là, lần này còn chỉ đích danh Tiểu Vũ đi xử lý chuyện này.
Bên này, Lưu Quang suy nghĩ sâu xa không hiểu, trong lòng có chút lo lắng. Bởi vì Thiên đế lão đầu đột nhiên ra lệnh như vậy, hắn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là vì sao.
Bên kia, Tiểu Vũ con mắt trái đã khôi phục màu đen bình thường, đang hưng phấn nháy hai mắt sáng chói nhìn chằm chằm Lưu Quang. Nhiệm vụ lần này chỉ đích danh để cho nàng đi làm, nàng chỉ có thể nói, thiên đế đại thúc thật sự là tuệ nhãn biết anh hùng a! Nhìn một cái liền phát giác nàng có tài, cho nên mới trở về Địa phủ chưa được mấy ngày, liền đặc biệt viết thư để cho nàng đi xử lý chuyện.
Lưu Quang nghiêng đầu, chỉ thấy Tiểu Vũ ánh mắt như sao, mặt nhao nhao muốn thử. Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn mở miệng nói hai chữ, lên đường! Tiểu Vũ bảo đảm sẽ lập tức xông ra, tuyệt đối sẽ không dừng lại nửa phần.
Aizzz, một tiếng than nhẹ. Lưu Quang phát hiện, kể từ khi chứa chấp Tiểu Vũ, hắn thở dài càng ngày càng nhiều. Suy nghĩ một chút, trước kia, hắn thoải mái tự tại ngày ngày nằm trên ghế sa lon phơi nắng, nghỉ ngơi ngủ nướng. Ngày trôi qua nhàn nhã thoải mái. Nhưng hôm nay? Aizzz. . . . . .
“Được rồi, đi đi.”
Biết gần đây Tiểu Vũ cũng thật sự nhàm chán, dù sao nhiệm vụ lần này chẳng qua là đi chia rẽ tình yêu không đúng mà thôi, không tiếp xúc sinh tử, tin tưởng nha đầu Tiểu Vũ sẽ không nể tình làm bậy. Để cho nàng đi Nhân giới giải sầu thôi.
Nghe Lưu Quang mở miệng, Tiểu Vũ hưng phấn bật dậy. Đưa tay chào, cao hứng nói: “Tuân lệnh!”
Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh lập tức biến mất không thấy gì nữa. Quả nhiên như Lưu Quang suy nghĩ, không có nửa khắc dừng lại.
Lưu Quang trong lòng cảm thán không thôi, aizz, thật là một kẻ không có lương tâm a.
Chỉ trong chốc lát, thần sắc khôi phục lãnh khốc. Lưu Quang nhìn hai huynh đệ còn cúi đầu đứng ở bên trong thư phòng, nhíu mày lạnh lùng nói: “Còn đứng lỳ ở đây làm cái gì? Còn không mau theo sau!”
Hắn đáp ứng cho Tiểu Vũ đi xử lý chuyện kia, nhưng cũng chưa nói chỉ cho nàng một mình đi xử lý chuyện này. Lấy tính cách kia, không có gì cũng có thể gây phiền toái, cho người đi theo là thỏa đáng!
Tiểu Bạch Tiểu Hắc nghe vậy, vội vàng gật đầu một cái, lắc mình đuổi theo Tiểu Vũ.
. . . . . .
Hỏi Si Mị Võng Lượng gác ở cửa, mới biết Tiểu Vũ đã đi rồi. Nói vậy giờ phút này cũng đã đến nơi rồi. Hắc Bạch vô thường có chút chấp nhận tất cả than một tiếng, cất bước hướng thang máy đi tới.
Bên trong thang máy, Tiểu Hắc chợt nhăn lại mày, có chút không hiểu: “Ca, ta sao lại cảm giác thân phận chúng ta bây giờ rớt xuống ngàn trượng, có điểm giống hộ vệ của nha đầu Tiểu Vũ?”
Tiểu Bạch mắt trợn trắng, bất đắc dĩ nói: “Đần! Cái gì gọi là có điểm giống? Sự thật là như thế! Từ khi chúng ta bị điều đến làm việc cùng Chung lão đại, đã định trước sẽ thành hộ vệ của nha đầu kia.”
Tiểu Hắc có chút chậm hiểu, kinh ngạc trợn to hai mắt, “Vậy sao? Ta thế mà cũng không phát hiện ra? Ta còn tưởng rằng lão Đại rốt cuộc phát hiện năng lực của chúng ta, cho nên mới đem chức câu hồn nhỏ như vậy giao cho Tiểu Ngưu Tiểu Mã, để cho chúng ta đi theo Chung lão đại lùng bắt oán quỷ oan hồn đấy.”
Tiểu Bạch liếc mắt ném tới, “Cho nên bình thường đều nói ngươi ngu xuẩn, ngươi còn chết không thừa nhận! Ngươi suy nghĩ một chút, ban đầu chúng ta bị điều đến bên Chung lão đại này, Tiểu Vũ có phải cũng vừa bị điều tới hay không? Lại thêm, Tiểu Vũ ban đầu cùng chúng ta đi câu hồn, về sau chẳng phải tâm tình xuống thấp, không tiếp thụ nổi công việc à. Sau đó lão Đại cũng không biết trúng ngọn gió nào, thế nhưng đáp ứng nha đầu kia đổi việc, còn đem chúng ta điều tới. Không phải nói rõ để cho chúng ta tới bảo vệ nàng ta sao! Còn nhớ rõ lần trước nha đầu Tiểu Vũ bị Hoa Yêu đả thương, ngươi đã quên ánh mắt của lão Đại hung ác thế nào rồi hả?”
Vừa nhắc tới sự kiện lần đó, Tiểu Hắc không khỏi rùng mình một cái. Xác thực, lần trước bọn họ ôm Tiểu Vũ hôn mê trở về, cái loại ánh mắt đó của lão Đại, thật làm cho người khác chết mất. Bây giờ nghĩ lại, cũng thấy sợ.
Nghe Tiểu Hắc không đặt câu hỏi, Tiểu Bạch chu mỏ, nhàm chán ngắm ngón tay, suy sụp hạ vai nói: “Huynh đệ a, ngươi luôn luôn nói chuyện không đáng tin cậy, nhưng mà lần này, ta nghĩ ngươi rốt cuộc nói đúng một chuyện.”
Tiểu Hắc chớp mắt một cái, nghi ngờ nói: ” Là chuyện gì?”
“Chính là chúng ta lén lút đánh cuộc a. Ta nghĩ, không ra được một phần vạn khả năng, bị ngươi nói trúng. Ta chính là có chút nghĩ không ra, tạm không đề cập tới nha đầu Tiểu Vũ rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn người, ta kỳ quái là rõ ràng lão Đại tình cảm đã bị rút đi, thế nào lại có thể coi trọng nha đầu Tiểu Vũ đây?”
Tiểu Bạch nhìn về Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lắc đầu một cái.” Vấn đề sâu như vậy, không nên hỏi ta!”
. . . . . .
Đi tới Nhân giới có một việc tốt, đó là thân thể có thể thực thể hóa, cho nên có thể hô hấp không khí trong sạch, thêm nữa, lại có thể ẩn thân nguyền rủa, như vậy người khác không nhìn thấy nàng, nàng lại có thể trắng trợn trêu người khác.
Tiểu Vũ ngồi ở trên một cây đại thụ, đung đưa bắp chân, quan sát tình huống chung quanh. Từ tin tức trên thư tiên, chỉ có thể hiểu rõ là có tình yêu trái đạo sắp xảy ra, mà nhiệm vụ của nàng, chính là đem tình yêu này bóp chết ở trạng thái manh nha! Ặc, chuẩn xác hơn mà nói, tốt nhất khiến nó không có cơ hội xảy ra!
Được rồi, không biết Nam Nữ chính của sự kiện là ai, đường thông hành dẫn nàng tới bên này, nói đợi là có thể gặp được người? Cái gọi là tùy duyên mà gặp, nàng đợi chút cũng không sao. Cho dù bây giờ trời đã tối, nhưng mở ra Thiên Nhãn, thì cũng không ngại.
Tựa vào cây khô, dò xét cảnh vật chung quanh. Nhìn dáng dấp, nơi này giống như là đạo quán(nơi tu luyện của đạo sĩ) …. Thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy tuần tra ban đêm xách theo đèn lồng đi tới đi lui.
Đạo quán? Đạo sĩ? Đầu nhỏ Tiểu Vũ bắt đầu suy nghĩ nhẹ nhàng. A! Chẳng lẽ là Tiểu Đạo Sĩ nào đấy yêu một cô gái? Chẳng lẽ là yêu một ni cô sao?
Vẫy vẫy đầu, đem tư tưởng kéo về việc chính. Tiểu Vũ đung đưa bắp chân, chấp nhận chờ đợi.
Chợt, một chỗ trong đạo quán ngọn đèn dầu sáng rõ. Tiếng bước chân vang lên. Tiểu Vũ vội vàng hướng phía đó mà nhìn, chỉ thấy một đám Tiểu Đạo Sĩ đang liều mạng đuổi theo một người, trong miệng lớn tiếng la hét: “Đuổi theo! Mau đuổi theo! Đừng để cho Dương Quá chạy!”
Dương Quá! ? Tiểu Vũ gãi gãi lỗ tai, nàng không nghe lầm chứ?
Trong miệng nhẹ đọc chú ngữ, lắc mình đi tới trước cửa đạo quán, xuyên thấu qua ngọn đèn dầu dấy lên, Tiểu Vũ nhìn thấy trên cửa chính của đạo quán, lòe lòe ba chữ to.
Toàn Chân phái!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian